Rode Lev thâm tình nói:
“Cô không giống với tinh linh khác, cô có được linh hồn đặc biệt, tựa như đom đóm trong rừng rậm, tươi sáng như vậy, chói mắt như vậy.”
Tươi sáng? Chói mắt? Trương Nguyên Thanh kinh ngạc nhìn quanh bản thân, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ ngực của mình lớn hơn các cô ấy? Hay là cái mông cong hơn bọn họ? Hoặc là mình trời sinh có khí chất lẳng lơ tiện nhân?
Hắn lạnh lùng nói: “Dũng sĩ Rode Lev, câu này anh nói với những chị em khác, có lẽ có thể thu được phản hồi tốt hơn, xin đừng quấy rầy tôi ăn thịt nướng.”